Quảng Bình là vùng đất “địa linh, nhân kiệt”, nơi sản sinh nhiều vị hiền tài, nhân tài cho đất nước. Mặc cho sự khắc nghiệt của thiên nhiên, sự tàn phá khốc liệt của chiến tranh, Quảng Bình vẫn hiên ngang vươn lên kiên cường. Với vẻ đẹp thiên nhiên, con người, lịch sử và văn hóa, Quảng Bình đã làm rung động nhiều thi sĩ. Qua đây, Quangbinhtoplist xin chia sẻ những bài thơ về Quảng Bình hay nhất với những bút danh nổi tiếng sau.
Mẹ Suốt
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình
Mẹ rằng: Quê mẹ, Bảo Ninh
Mênh mông sóng biển, lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều, nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua
Lấy chồng, cũng khổ con ra
Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa…
Bây chừ sông nước về ta
Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào
Bây chừ biển rộng trời cao
Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân!
Ông nhà theo bạn “xuất quân”
Tui may cũng được vô chân “sẵn sàng”
Một tay, lái chiếc đò ngang
Bến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngày
Sợ chi sóng gió tàu bay
Tây kia mình đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua!
Kể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng!
Ngẩng đầu mái tóc mẹ rung
Gió lay như sóng biển tung, trắng bờ…
Gan chi gan rứa, mẹ nờ?
Mẹ rằng: Cứu nước, mình chờ chi ai?
Chẳng bằng con gái, con trai
Sáu mươi còn một chút tài đò đưa
Tàu bay hắn bắn sớm trưa
Thì tui cứ việc nắng mưa đưa đò…
Ghé tai mẹ, hỏi tò mò:
Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo?
Mẹ cười: Nói cứng, phải xiêu
Ra khơi ông còn dám, tui chẳng liều bằng ông!
Nghe ra, ông cũng vui lòng
Tui đi, còn chạy ra sông dặn dò:
“Coi chừng sóng lớn, gió to
Màn xanh đây mụ, đắp cho kín mình!”
Vui sao, câu chuyện ơn tình
Nắng trưa cồn cát Quảng Bình cũng say…
(Tố Hữu – 4/11/1965)
Tượng đài bất tử
Giữa đại ngàn Trường Sơn
Ngày cuối hạ
Tháng Bảy! Neo vệt nhớ cuối rừng
Suối rì rầm ngàn xưa chảy
Mây ngập ngừng
Lau xám tư lự
Đây cua chữ A, ngầm Ta Lê… Phu La Nhích (*)
Hang Tám Cô nhang khói xoáy lên trời
Những vòng cung dựng thành dấu hỏi (?)
Thắp nén hương đồng đội chơi vơi
Tôi nhẩm đọc dẫu bao năm đã thuộc
Tên các cô: Tơ, Mai, Loan, Lương
Và các anh Vụ, Kỹ, Huệ, Phương (**)… chưa đủ
“Mười nghìn đồng đội nằm rải Trường Sơn
Mười nghìn hài cốt chưa về khói hương” (***)
Tuổi mười tám đôi mươi trẻ mãi
Đường 12A, đường Quyết Thắng, đường Mười
Đường Thống Nhất phải đổi đắp bằng xương máu
Xin hãy đăng quang nước mắt em
Và nước mắt mẹ tôi!
Hang Tám Cô, ngã ba Đồng Lộc
Khúc hát ru, điệu ví dặm Truông Bồn
Đêm nghĩa trang Trường Sơn trời sao linh nhiệm
Những hồn thiêng sông núi hiển linh
Đài tưởng niệm khảm khắc tên tuổi
Mộ có danh và bao ngôi mộ vô danh?
Và cốt xương đã hóa thành bất tử
In lên thời gian đất Mẹ yên lành!
(Trương Vĩnh Hạnh)
(*) Địa danh trên đường 20 Quyết Thắng.
(**) Tên các liệt sỹ hy sinh tại hang Tám Cô.
(***) Thơ Nguyễn Hữu Quý trích trong bài “Khát vọng Trường Sơn”.
Gửi Kiều cho em năm đánh Mỹ
Hai trăm năm ngày kỷ niệm Nguyễn Du
Pháo sáng đốt trên nhà của Nguyễn
Em có yên tâm để đọc Truyện Kiều
Buổi trăng lửa chếch soi tiền tuyến?
Gió mùa Thu xào xạc hoa lau
Anh qua nhà của Nguyễn chả dừng lâu
Nhớ đến Nguyễn, ngước nhìn Hồng Lĩnh vậy
Bến phà Vinh bom “cắt” hai đầu…
Có ngờ đâu cồn cát trắng cây xanh
Gặp Nguyễn nơi đây trên đất Quảng Bình
Đất hỏa tuyến những chàng trai lớp bảy
Lại ngâm Kiều sau một cuộc giao tranh
Bốn phía ruộng đồng mái rạ bờ tre
Trận địa nằm man mác giữa hương quê…
Thơ dân tộc lẫn màu nâu dân dã
Nên câu Kiều đồng vọng, họ còn nghe
Đêm thắng giặc Bảo Ninh, mẹ Suốt ngâm Kiều
Mẹ dám đâu quên cái thuở khổ nghèo
Nhà ai đó lẩy Kiều, câu được, mất
Mẹ nấp gốc dừa, nước mắt ràn theo
“Thuyền ai thấp thoáng”… Đất trời về ta
Nhật Lệ sông dài, đò mẹ lại qua
Câu thơ Nguyễn cũng góp phần chống Mỹ
Một mái chèo trong lửa đạn xông pha
Hai trăm năm… ờ nhỉ… hai trăm năm
Thuở vui buồn… Kiều sống giữa lòng dân
Xưa tiếng võng ru hời đêm lạnh giá
Nay cỏ mềm xanh nõn tận trời xuân
Đất nước mình nghèo lắm, hỡi em yêu
Cho đến giọt lệ cha ông cũng còn có ích với ta nhiều…
Dẫu súng đạn nặng đường ra hỏa tuyến
Đi đường dài, em giữ Truyện Kiều theo.
(Chế Lan Viên)
Em bé Quảng Bình
Yêu sao em bé Quảng Bình
Tinh mơ đi học, tự mình ngụy trang
Một vòng lá giắt lưng mang
Rừng xanh chuyển động trên đàng cùng em
Cành mua chen với cành sim
Lá thơm khuynh diệp cài thêm một chùm
Túi cơm, cặp sách ung dung
Không quên một đoạn dây thừng cầm tay
Hỏi em: chăn dắt trâu cày?
Hay khi tắm giặt thòng dây kéo gầu?
Em rằng: Mỹ nhảy xuống đâu
Các anh, các chú bắt mau trận tiền
Chúng em dây trói dây niền
Mỗi em ba thước thắt liền chẳng tha!
Quảng Bình anh dũng quê ta
Sớm em đi học cũng ra chiến trường.
(Huy Cận – 28/7/1966)
Quảng Bình, đêm nghe bom toạ độ
Một đêm thức dậy dăm lần
Toạ độ xa, toạ độ gần – bom rơi,
Cầm canh, pháo kích liên hồi
Dưới trăng suông, thấy cây đồi sém đen…
Bỗng nghe… róc rách triều lên
“Huầy dô” – Lại tiếng đẩy thuyền ra khơi,
“À ơi” – Lại tiếng ru hời
Râm ran sông nước, cuộc đời… vây quanh.
Nằm trong thao thức bình minh,
Tiếng gà – quen đến giật mình: Quê hương!
(Bằng Việt – 1972)
Chiếc nón Quảng Bình
Anh đi công tác miền xa
Nón Quảng bình, gửi làm quà tặng em
Xinh xinh cái nón đội lên
Nhỏ nhoi bóng mát mà xanh một trời
Trải bao gió dập mưa dồi
Đỉnh non cũng đấy, vòm trời cũng đây
Cũng là mềm mại đôi tay
Hàng hàng lá xếp, dày dày yêu thương
Tháng năm gian khổ chiến trường
Nghiêng nghiêng dáng nón coi thường đạn bom
Dẫu loang vệt máu đỏ hồng
Càng tươi màu lá trắng trong suốt đời…
Món quà đất lửa em ơi
Đội lên mà nhớ bầu trời miền Trung
Bầu trời nắng đốt như nung
Cái vành nón ấy – một vùng bom rơi
Một vùng nguyên vẹn nụ cười
Nón che… sóng sánh mắt người đưa duyên
Một trời ân nghĩa đó em
Phải đâu một chút khoảng râm trên đường
Đội lên lòng khát yêu thương
Màu da khát nắng chiến trường chói chang…
(Bùi Công Minh)
Ngoài những bài thơ về Quảng Bình đi cùng năm tháng, vẻ đẹp Quảng Bình được thể hiện qua những bài thơ về tình yêu lứa đôi, tình yêu quê hương và con người…
Quảng Bình quê hương tôi
Quảng Bình ơi hoa lửa một thời
Những đoàn quân oai hùng xuôi ngược xẻ Trường Sơn
Cô dân công nơi hỏa tuyến rạng rỡ mắt cười
Xua gió Lào
Đập tan đạn bom cày xới đêm ngày
Vững niềm tin trận đánh, ngời ánh Xuân về
Quê hương tôi quyết chí câu thề
Một lòng vì Tổ quốc sớm ca vang khúc khải hoàn chiến thắng
Quảng Bình ơi mảnh đất kiên cường mà tôi yêu quý
Địa linh sinh nhân kiệt
Bao năm gian khổ, nay hồi sinh sức sống tuyệt vời
Ơi quê hương Quảng Bình mến yêu của tôi
Về đây sao tim tôi cứ mãi bồi hồi
Nơi Đảo Yến án ngữ biển Đông, giữ biển trời
Quyện một màu biển trong xanh ngọc biếc
Ôi những hàng cây nghiêng mình ru khúc hát bên người
Quảng Bình ơi tôi say đắm những dòng người
Vượt không gian bên hương trầm nghi ngút suốt ngày đêm
Quảng Bình ơi lời núi sông còn mãi vang vọng
Dòng Sông Gianh xanh in bóng vẽ oai hùng sĩ khí ngàn đời
Sơn Đoòng động ơi lưu nhớ mãi thuở ban sơ
Quảng Bình ơi người tiếp bước bậc tiền bối dựng cơ đồ
Ôi những khối khóc, những bàn tay làm giàu thêm đất mẹ
Đèo Ngang đây án ngữ lời thề còn giữ ngàn đời
Sử thi xưa mãi đọng lại trong tâm hồn bao thế hệ
Bình minh lên, ánh dương rạng rỡ khắp năm châu, bốn bể
Quảng Bình ơi, người mãi toả sáng rạng ngời.
(Phạm Trường Giang)
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay
Mây sẽ trắng hơn áng mây anh vừa ngắm
Nước sẽ mát hơn chỗ nước anh vừa tắm
Tiếng sóng vỗ bờ sẽ thiết tha hơn
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay
Thiên hạ ngỡ em là tiên giáng thế
Anh sánh vai em đi bên bờ bể
Cho sóng giỡn đùa với những dấu chân
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay
Gió vuốt ve làn tóc mây buông xõa
Nắng hôn môi cho thắm hồng đôi má
Cho anh hóa thành những đợt sóng say
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay…
(Mai Văn Hoan)
Về quê em Quảng Bình
Miền cát trắng mà thân thương đến lạ
Ơi Quảng Bình yêu quý đã từ lâu
Về quê em đi trên những nhịp cầu
Dòng Nhật Lệ như khắc sâu nỗi nhớ
Ừ có phải đôi mình nhiều duyên nợ
Để bây giờ như hòa vỡ thương yêu
Ngắm hoàng hôn miền cát trắng trong chiều
Có bóng mẹ đi liêu xiêu trong gió
Ơi cô gái dáng thướt tha má đỏ
Đã bao đêm anh vò võ mong chờ
Nay trở về ta nối những ước mơ
Cùng sánh bước trên bờ sông quê mẹ
Quảng Bình hỡi sao mà yêu đến thế
Nặng ân tình như không thể chia xa
Em dẫn anh thăm cô bác một nhà
Câu thệ ước cho tình ta thắm quyện
Phút tạ từ bước ngập ngừng lưu luyến
Đêm trăng mờ anh tính chuyện trầu cau
Tình đơn sơ chẳng ham hố tham giàu
Chỉ hạnh phúc mình bên nhau là đủ.
(Trương Hoài Thiên)
Nghe điệu hò nhớ quê hương
Nhớ những ngày trên đất lửa Quảng Bình
Nghe điệu hò khoan ấm tình non nước
Giọng hò đi theo suốt tháng ngày qua
Ôi giọng hò thiết tha và sâu lắng.
Đi trên bãi cồn cát nắng chang chang
Nghe hò khoan lòng càng thêm thương nhớ
Lửa căm thù nặng nợ mối thù chung
Quê hương ơi xin một lần được khóc.
Ngoảnh mặt về Nam lòng đau quặn thắt
Nghe giọng hò khoé mắt lệ trào mi
Bên nớ bên ni chi mà da diết
Thương mẹ già khúc chiết giọng hò khoan.
Đất Quảng Bình ôm ấp đứa con ngoan
Nghe giọng hò khoan thương về quê mẹ
Điệu mái nhì lặng lẽ nén đau thương
Bởi nơi ấy chiến trường còn ác liệt.
Nghe hò khoan mà nhớ chi da diết
Đến giọng hò điệu lý của quê hương
Biết khi mô nối lại được đôi đường
Để hò khoan hòa ngựa ô một nhịp.
(Văn Phong)
Trên đây là những bài thơ về Quảng Bình hay nhất, một trong số đó đến từ những tác giả nổi tiếng trong văn học Việt Nam cận đại. Quangbinhtoplist hy vọng với những bài thơ trên, sẽ giúp bạn có nhiều tư liệu và thông tin tham khảo có giá trị.
Xem thêm: